Tự nhiên sáng nay trên đường đi làm thấy bâng khuâng lạ. Trời Sài Gòn không nắng mà hây hây se se như mùa đông sớm vậy. Tự nhiên lại muốn viết blog. Đáng lẽ phải đặt tên bài viết là "Một sớm mùa đông" nhưng thấy kỳ kỳ vì sáng nào cũng bắt đầu đi làm từ 9h mấy thì sớm gì nổi. Vì sáng nào cũng lu bu với con. Phải cho con ổn định xong xuôi mới đi làm được, bởi vậy toàn ăn sáng trễ và đi làm trễ.
Cuộc sống của mình vẫn vậy. Công việc vẫn vậy, gia đình vẫn vậy. Thường mỗi độ cuối năm người ta hay tất bật lắm nhưng mình thì không. Vẫn ung dung, tự tại, vẫn bình thường... như những ngày bình thường. Nhớ lúc trước còn làm ở company thì cứ mỗi độ cuối năm là mong đến ngày được nghỉ Tết, được lãnh thưởng. Chỉ mong đến nghỉ Tết để được nghỉ cho đã & mong tiền thưởng để có tiền xài Tết. Sau này tự làm riêng nên cuối năm cũng chẳng nôn nao gì, chẳng có mong thưởng Tết vì mình làm cho mình, cả năm mình đã tự thưởng cho mình nhiều lắm rồi thì còn chờ thưởng Tết gì nữa. Lại thêm trong năm muốn nghỉ ngày nào là nghỉ rồi nên chẳng phải chờ đến Tết mới được nghỉ. Lâu rồi mình cũng chẳng còn khái niệm "đồng nghiệp", "họp", "báo cáo" hay "các chuyến dã ngọai với công ty" mà thay vào đó là những "đối tác", "mối làm ăn" và "những chuyến đi cùng anh & con". Từ ngày làm riêng, mình có cái được, cái mất. Nhưng hình như ĐƯỢC nhiều hơn MẤT. Vậy cũng mừng. Nhưng nếu toàn ĐƯỢC không thì càng mừng hơn. Hàhà.
Cuối năm, lại có mấy cái đám cưới. Lại chuẩn bị tiền cho các sắm sửa. Lại phải lên những kế họach làm ăn mới (mà dạo này lazy không chịu làm). Lại sắp sửa tiễn năm cũ & cầu mong cho 1 năm mới tốt đẹp hơn.