Bất chợt sáng nay mở blog của ông anh kết nghĩa ngòai Huế thấy có video clip của Secret Garden bài Adagio quá hay, chợt lùng sục khắp Google để search doanload về cho được. Không hiểu sao tìm hòai đỏ con mắt chẳng thấy. Bỏ cả công việc để tìm. Chỉ tòan xem được chứ chẳng down được cái video clip đẹp vậy. Cuối cùng an ủi cũng kiếm được cái file mp3 để upload lên blog cho mọi người cùng thưởng thức.
Tự nhiên thấy ngộ, ông anh mình cũng viết blog. Click vào xem thì chẳng thấy viết gì, chỉ vỏn vẹn câu "Mình ghét blog". Hà hà, ghét nhưng vẫn làm blog. Chắc có lẽ ông anh cũng đua đòi như con em này thôi. Cứ hẹn ra Huế thăm ông anh nhưng cứ hẹn hòai. Hứa thật nhiều rồi thất hứa cũng thật nhiều. Lần đó ra Quảng Trị có pass by Huế nhưng chỉ pass by thôi, không ở lại nên cũng đành lỗi hẹn. Ông anh chẳng bao giờ trách. Chỉ than thở khi vô tình gặp con em này trên mạng mà thôi.
Ông anh đáng yêu lắm. Ông anh sẵn sàng nghe nhỏ em này trút bầu tâm sự mọi lúc mọi nơi. Ông anh sẵn sàng giúp nhỏ em này những việc mà nhỏ em này biết chỉ có thể nhờ ông anh thì mới làm nên chuyện mà thôi. Giúp tất. Giúp chẳng suy nghĩ. Giúp chẳng màng công cán. Giúp vì muốn nhỏ em mình vui.
Nhỏ em này tệ lắm. Lại hứa cái hộp quẹt Zippo nhưng vẫn không mang tặng ông anh được. Lại hứa. Thực tế kỳ đó ông chồng có về Mỹ & có mua rồi. Nhưng ông chồng lại để đâu mất tiêu nên cuối cùng cũng không có cái Zippo đó làm quà cho ông anh được. Thật tệ. Tệ... thua vợ thằng Đậu.
Vậy mà ông anh vẫn không trách cứ. Vẫn vui vẻ, vẫn cười xuề xòa. Và vẫn yêu thương đứa em gái này như ngày nào.
Ngày đó nhỏ em này biết ông anh lúc mới có 16 tuổi. Ôi thôi cái tuổi chẳng biết gì. Chỉ biết rằng ông anh có nhiều tài lắm. Ông anh lãng tử lắm. Chẳng biết rằng ông anh rất thương nhỏ em này vì nhỏ em này lí lắc, quậy & lì lợm nữa.
Sáng nay mưa đó. Nghe nhạc của ông anh lại nhớ ông anh rồi. Tự dưng ngày xưa lại ùa về. Lâu lắm rồi em không viết được những dòng ngây ngô dễ thương như vậy.
Cảm ơn ông anh nhé. Cảm ơn Adagio. Cảm ơn Secret Garden!