Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

Muine Bay Resort















The 4 stars resort in Mui Ne. This is totally new, the room is good. We stayed in the Seaview Bulgalow with private area. Kim likes a lot the swimming pool & the balcony. We spent 3 days - 2 nights of the weekend here. Service is good, food is good, price is ok with the promotion. Just only a bit sorry that the Spa is still under construction so I could not have a great Spa this time. Will come back for the next time then!

See ya! Muine Bay resort! We have had a great trip here.

Kim @ Muine Bay Resort










Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011

Điều con cần


Con cần được sống trong tình yêu thương của cả Ba & Mẹ. Bởi vậy Ba Mẹ đừng cãi nhau & đừng sống xa nhau nhé.
Con cần được chở che & yêu quý bởi tất cả mọi người.
Con cần được học tập trong môi trường tốt & an tòan. Cái này Ba mẹ chịu tốn tiền chút để con được học tốt nhé.
Con cần được ăn thức ăn ngon & uống sữa mỗi ngày. Con thích uống sữa Abott Hươu cao cổ. Con uống nhiều lắm. Bởi vậy Ba mẹ phải để dành tiền mua sữa cho con.
Con cần được đưa đi bác sỹ khi con bị bệnh.
Con cần được vui chơi với những người thân đồng trang lứa. Bởi vậy Ba mẹ hay đưa con về nhà nội để được chơi với chị Tí Anh & Cái Lọt. Ba mẹ cũng cho con qua bên nhà bà cố để chơi với mấy cậu, mấy dì.

Con thích được đi biển, chơi cát, tắm hồ bơi. Ba mẹ hay đưa con đi vào mỗi dịp cuối tuần hay lễ tết.
Con thích được đi chơi, ăn nhà hàng. Cái này là do ba mẹ "tập hư' con, hay dắt con đi ăn nên con thích. Ba mẹ sẽ cố gắng đưa con đi ăn ngòai mỗi khi con thích, nhưng chỉ khi nào ba mẹ làm có tiền thôi nhé.
Con thích được mặc quần áo đẹp & thích những đồ chơi của con. Ba mẹ cũng sẽ mua cho con những quần áo & đồ chơi tốt.

Đôi lúc mẹ muốn thỏa mãn những sở thích của riêng mẹ (sở thích đi du lịch nước ngòai - 1 sở thích xa xỉ phẩm). Mẹ không phải thích đi 1 mình, mẹ muốn cả gia đình mình cùng đi. & nếu đi cả gia đình thì chi phí khá tốn kém. Nhưng vì mẹ muốn chiều lòng mẹ & mẹ quên mất những điều con cần ở trên nên cả nhà mình cứ đi. Cả gia đình đã rất hạnh phúc trải qua những kỳ nghĩ tuyệt vời. Gia đình mình đã được sống ở những nơi sang trọng, chi tiêu thỏai mái. Mẹ có cái tính, đã đi chơi thì phải xái cho thỏai mái nên những chuyến đi của gia đình cứ như là ở thiên đường. Mình đã có khá nhiều kỳ nghĩ như vậy, phải không con?

Nhờ ơn trên nên công việc của ba mẹ cũng phát triển nên vẫn vừa đảm bảo chi tiêu cho gia đình, vừa chi trả cho những chyến đi "xa xỉ phẩm" đó. Mẹ cũng có dành dụm cho con nhưng mỗi lần có dzư chút đỉnh, mẹ lại muốn có những chuyến đi tiếp.

Mẹ vẫn muốn được đi như vậy & thực sự ba mẹ đã lên kế họach để đi.... Cho đến tối hôm qua, khi con & ba đã ngủ say. Mẹ nhìn con như 1 thiên thần, con trông đáng yêu quá đỗi. Mẹ không thể nói hết được mẹ yêu con đến nhường nào. Tự dưng mẹ nghĩ đến những điều con cần & mẹ muốn con được luôn đảm bảo đáp ứng được nhưng điều con cần đó cho đến khi con khôn lớn để có thể tự lo được cho bản thân con. Con đến được khi đó thì còn cả 1 quãng thời gian dài & mẹ đã hứa & muốn con được đảm bảo thì mẹ phải làm sao để lo được cho con.

Tự dưng mẹ nghĩ, bây giờ công việc còn tốt, còn để dành được cho con thì nên để dành. Biết đâu sau này công việc không được suông sẻ nữa thì ít ra con vẫn được đảm bảo một cuộc sống ổn định. Mẹ viết điều này ra là mẹ đã biết, đã nghe & đã thấm điều này từ lâu. Nhưng đây là lần đầu tiên mẹ biết "hành động" (mẹ gạt đi cái tiêu xài để thực sự dành dụm cho con). Mẹ nói không ngoa, nhưng làm được điều này là mẹ "dũng cảm" lắm đó, con yêu ạ.

Mẹ sẽ không chỉ có mình con. Con sẽ có em bé nữa. Mẹ sẽ có 2 thiên thần để yêu thương & chăm sóc. Mẹ đã hứa đảm bảo cuộc sống an tòan cho con thì mẹ cũng phải đảm bảo 1 cuộc sống hạnh phúc cho em để em ít nhất cũng phải được bằng con & không bị thua thiệt. Mẹ yêu cả 2 con. Yêu nhiều lắm.

Mẹ biết, ba mẹ còn đôi tay thì không sợ nghèo đói. Mẹ đã trải qua cái nghèo, cái khổ mới có được ngày hôm nay nên mẹ muốn giữ gìn cuộc sống hiện tại. Mẹ không muốn mất đi để phải làm lại từ đầu bằng con số 0 nữa.

Mẹ biết, ông trời cũng sẽ không phụ lòng mẹ vì mẹ biết mình sống tốt. Ít ra, mẹ sống tốt với những người thân trong gia đình, với những người xung quanh & với cộng đồng. Mẹ đã từng có nhiều sai lầm, đã từng có cách ứng xử không tốt. Nhưng mẹ biết mẹ có cái tâm tốt & mẹ tự hào vì điều đó. Bởi vậy, mẹ tin ông trời vẫn nhìn thấy được & trời Phật vẫn sẽ theo phù hộ cho gia đình mình.

Mẹ viết bài này để đọc & suy ngẫm & thực hiện. Mẹ viết cho mẹ & mẹ viết cho con để sau này lớn lên, đọc được & con hiểu được mẹ yêu con đến nhường nào.

Mẹ yêu con.

Thứ Năm, 20 tháng 10, 2011

Hawaiian








Kim biểu diễn trong ngày International Day. Lớp Kim diễn tiết mục Hawaii. Trang phục của trường ISS. Mẹ chỉ sắm vòng hoa lan cho Kim thôi. Mẹ đã khóc khi nhìn thấy Kim trình diễn: rất tự tin & dạn dĩ. Mẹ khóc vì xúc động vì không ngờ có 1 ngày Kim lên sân khấu trình diễn được như vậy. Mấy tấm hình này mẹ chụp trước khi Kim ra biểu diễn. Mẹ đã lo sợ đến chụp hình, Kim sẽ đòi mẹ & không chịu ở chung với các bạn nhưng Kim đã rất ngoan. Mẹ chụp hình xong mẹ đi xuống khán đài ngồi xem & Kim ok ngồi với các bạn chờ ra diễn. Mẹ có quay video lại phần performance của Kim nhưng vì mẹ xúc động quá nên tay máy cứ run run nên hình quay không ok cho lắm.

Kim chững chạc, dễ thương & đáng yêu quá đi thôi!

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

Tạp bút


Đọc diễn văn bất hủ của Steve Jobs mà sao thấy có nhiều lời ông nói giống mình quá đỗi: giống một phần của ông về "sự mất mát" & "việc kết nối các dấu chấm (kết nối các sự kiện)".

Sao mình thấm thía quá: "Đôi khi cuộc đời sẽ giáng một viên gạch vào đầu bạn. Nó như một liều thuốc đắng và kinh khủng, nhưng bệnh nhân cần nó". Mình cũng đã bị giáng một đòn đau điếng. Thời khắc đó đúng như một liều thốc đắng kinh khủng. Mình chơi vơi, vô định & không biết phải làm gì. Cái cảm giác đó giờ vẫn còn nhớ như in: cái cảm giác của người bị đá ra khỏi cuộc chơi, bị đá ra khỏi những thành quả mà mình đã cất công gầy dựng, 1 mình lủi thủi đi về & không biết tương lai sẽ như thế nào. Cái thời khắc quay về nhà, nằm thừ ra trên giường & không biết bước tiếp theo sẽ làm gì. Vậy mà lúc đó mình vẫn giữ được bình tĩnh, không khóc than hay kêu gào, vẫn bình tĩnh & chỉ không biết phải làm gì, đời sẽ đi về đâu... Lúc đó có anh bên cạnh. Anh đã cùng đón nhận cái cú trời giáng đó với mình & khuyên mình nên đi chơi cho quên sự đời rồi sau đó về tính tiếp. Trong cái thời khắc rối ren đó, chả biết tương lai như thế nào, chả biết bám víu vào đâu, vậy mà cũng đi chơi. Giờ ngồi viết những dòng này thì mình không ấn tượng lắm lần đi chơi kỳ đó. Chỉ nhớ đó là chuyến về Quy Nhơn ngắn ngày cùng anh vậy thôi.

"Đừng mất niềm tin. Tôi hiểu thứ duy nhất khiến tôi vững vàng chính là niềm đam mê. Bạn phải tìm ra bạn yêu cái gì. Nó đúng cho công việc và cho cả những người thân yêu của bạn. Công việc chiếm phần lớn cuộc đời và cách duy nhất để thực sự hài lòng là làm những gì bạn tin nó sẽ trở nên tuyệt vời. Và cách duy nhất có công việc tuyệt vời là yêu những gì bạn làm. Nếu chưa nhận ra, hãy tiếp tục tìm kiếm. Đừng dừng lại. Như mọi mối quan hệ trong cuộc đời, nó sẽ trở nên ngày càng tốt đẹp hơn qua từng năm". Sau lần đi chơi đó thì mình vẫn phải quay về với thực tế. Một thực tế phũ phàng nhưng nó làm mình mạnh mẽ hơn. "Sức ép duy trì sự thành công trước kia đã được thay thế bằng tinh thần nhẹ nhàng của người mới bắt đầu lại và không chắc về những gì sẽ diễn ra". Thực sự mình cũng đã bị chi phối nhiều hướng, suy nghĩ nhiều hướng nhưng cuối cùng vẫn đi theo con đường đã định mặc dù tinh thần mình không nhẹ nhàng, mình stress nhưng đúng là mình ở tâm thế của người không chắc về những gì sẽ diễn ra.

Mình phải thừa nhận, nhờ cú "đánh trời giáng đó" mình mới có được ngày hôm nay. Ngồi kết nối những sự kiện như Steve, mình nghiệm ra chuyện gì xảy ra cũng có lý do của nó. Tất nhiên, chúng ta không thể kết nối các dấu ấn tương lai, bạn chỉ có thể móc nối chúng khi nhìn lại quá khứ. Vậy hãy tin rằng các dấu chấm, các sự kiện trong cuộc đời bạn về mặt này hay mặt khác sẽ ảnh hưởng đến tương lai của bạn. Bạn phải có niềm tin vào một thứ gì đó - sự can đảm, số phận, cuộc đời, định mệnh hay bất cứ điều gì - cách nghĩ đó đã tạo nên những sự khác biệt trong cuộc đời tôi. Nếu không có biến cố đó, có lẽ giờ này mình vẫn đang mãi lẩn quẩn loanh quoanh đâu đó & chẳng tạo được dấu ấn gì cho riêng mình. Thậm chí, chưa chắc mình có được một hạnh phúc như hôm nay (mình đã từng mơ đến hạnh phúc này) & có được một công việc như mình đã từng nghĩ (mình đã từng mong một cơ hội làm việc như thế này).

Khi Steve nói về cái chết, mình đọc thấy vô cùng nhẹ nhàng: Không ai muốn chết. Ngay cả người mong được lên thiên đường cũng không muốn chết để tới đó. Nhưng cái chết là đích đến mà chúng ta đều phải tới. Không ai thoát được nó. Cái chết như là phát minh hay nhất của sự sống. Nó là tác nhân thay đổi cuộc sống. Nó loại bỏ sự cũ kỹ (người già) để mở đường cho cái mới (lớp trẻ). Các bạn chính là thế hệ trẻ, nhưng ngày nào đó sẽ già đi và rời bỏ cuộc sống. Xin lỗi vì đã nói thẳng nhưng điều đó là sự thật.

Thời gian của bạn không nhiều, đừng lãng phí bằng cách sống cuộc đời của người khác. Đừng nghe những lời giáo điều, vì đó là suy nghĩ của người khác. Đừng để những quan điểm ồn ào lấn át tiếng nói bên trong bạn. Chúng biết bạn muốn gì. Mọi thứ khác chỉ là thứ yếu.

Khi tôi còn trẻ, có một cuốn sách thú vị là The Whole Earth Catalog (Cẩm nang thế giới). Nó giống như một cuốn kinh thánh, kim chỉ nam của thế hệ tôi. Tác giả Steward Brand tạo ra nó vào thập niên 60, trước thời máy tính cá nhân. Nội dung sách được soạn bằng máy đánh chữ, bằng kéo và bằng máy ảnh polaroid. Nó như Google trên giấy vậy. Ở bìa sau của cuốn sách có in ảnh một con đường trong ánh bình minh, bên dưới là dòng chữ: "Sống khát khao. Sống dại khờ". Tôi luôn chúc điều đó cho chính mình. Hôm nay, các bạn tốt nghiệp và sắp bước vào cuộc đời mới, tôi cầu chúc điều đó cho các bạn.

Hãy luôn khao khát. Hãy luôn dại khờ".

Mình còn quá trẻ để có được trải nghiệm về cái chết như Steve. Mình đọc & xem đây như kim chỉ nam cho cuộc đời mình. "Sống khát khao. Sống dại khờ". Mình cũng đã từng sống khát khao & bây giờ vẫn còn khát khao. Mình vui vì mình vẫn được như Steve (ít ra về cái khỏan này). Sống dại khờ, mình không hiểu ý ông muốn nói gì nhưng mình vẫn cầu chúc cho cuộc sống của mình vẫn có gì đó dại khờ mặc dù trên đường đời cho đến giờ, mình đã có quá nhiều lần dại khờ & vấp ngã.

Cảm ơn Steve. Cảm ơn vì những lời chia sẻ chân tình của ông. Mình biết, mình vẫn sẽ mãi cảm ơn ông cho đến lúc chết.

Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

Diễn văn bất hủ của Steve Jobs

Những lời phát biểu tại lễ tốt nghiệp ở Đại học Stanford năm 2005 về thân thế, sự nghiệp, tình yêu và sự mất mát của Steve Jobs trở thành một trong những bài diễn văn để đời và đáng nhớ nhất trong lịch sử nhân loại.

Steve Jobs đã qua đời vào sáng 5/10/2011, khiến cả thế giới sửng sốt và tiếc nuối. Ông là người kín tiếng, gần như không bao giờ nói về đời tư và cuộc trò chuyện cởi mở nhất có lẽ là bài phát biểu dưới đây:

"Tôi rất vinh dự có mặt trong lễ trao bằng tốt nghiệp của các bạn hôm nay tại một trong những trường đại học uy tín nhất thế giới. Tôi chưa bao giờ có bằng đại học. Phải thú nhận đây là lần tôi tiếp cận gần nhất với một buổi tốt nghiệp. Tôi muốn kể cho các bạn ba câu chuyện về cuộc đời tôi. Không có gì nhiều nhặn. Chỉ là ba câu chuyện.

Chuyện thứ nhất là về việc kết nối các dấu chấm (kết nối các sự kiện)

Tôi bỏ trường Reed College ngay sau 6 tháng đầu, nhưng sau đó lại đăng ký học thêm 18 tháng nữa trước khi thực sự rời trường. Vậy, vì sao tôi bỏ học?

Mọi chuyện như đã định sẵn từ trước khi tôi sinh ra. Mẹ đẻ tôi là một sinh viên, bà chưa kết hôn và quyết định gửi tôi làm con nuôi. Bà nghĩ rằng tôi cần được nuôi dưỡng bởi những người đã tốt nghiệp đại học nên sắp đặt để trao tôi cho một vợ chồng luật sư ngay trong ngày sinh. Tuy nhiên, mọi chuyện thay đổi vào phút chót bởi họ muốn nhận một bé gái hơn là tôi.

Vì thế, cha mẹ nuôi của tôi, khi đó đang nằm trong danh sách xếp hàng, đã nhận được một cú điện thoại vào nửa đêm rằng: "Chúng tôi có một đứa con trai không mong đợi, ông bà có muốn chăm sóc nó không?" và họ trả lời: "Tất nhiên rồi". Mẹ đẻ tôi sau đó phát hiện ra mẹ nuôi tôi chưa bao giờ tốt nghiệp đại học còn cha tôi thậm chí chưa tốt nghiệp phổ thông trung học. Bà từ chối ký vào giấy tờ trao nhận và chỉ đồng ý vài tháng sau đó khi bố mẹ hứa rằng ngày nào đó tôi sẽ vào đại học.

Sau đó 17 năm, tôi thực sự đã vào đại học. Nhưng tôi ngây thơ chọn ngôi trường đắt đỏ gần như Đại học Stanford vậy. Toàn bộ số tiền tiết kiệm của bố mẹ tôi phải dồn vào trả học phí cho tôi. Sau 6 tháng, tôi thấy việc đó không hề hiệu quả. Tôi không có ý niệm về những gì muốn làm trong cuộc đời mình và cũng không hiểu trường đại học sẽ giúp tôi nhận ra điều đó như thế nào. Tại đó, tôi tiêu hết tiền mà cha mẹ tiết kiệm cả đời. Vì vậy tôi ra đi với niềm tin rằng mọi việc rồi sẽ ổn cả. Đó là khoảnh khắc đáng sợ, nhưng khi nhìn lại, đấy lại là một trong những quyết định sáng suốt nhất của tôi. Tôi bắt đầu bỏ những môn học bắt buộc mà tôi không thấy hứng thú và chỉ đăng ký học môn tôi quan tâm.

Tôi không có suất trong ký túc, nên tôi ngủ trên sàn nhà của bạn bè, đem đổi vỏ chai nước ngọt lấy 5 cent để mua đồ ăn và đi bộ vài km vào tối chủ nhật để có một bữa ăn ngon mỗi tuần tại trại Hare Krishna. Những gì tôi muốn nói là sau này tôi nhận ra việc cố gắng theo đuổi niềm đam mê và thỏa mãn sự tò mò của mình là vô giá.

Tôi sẽ kể cho các bạn một ví dụ: Đại học Reed khi đó có lẽ là trường tốt nhất dạy về nghệ thuật viết chữ đẹp ở Mỹ. Khắp khuôn viên là các tấm áp-phích, tranh vẽ với những dòng chữ viết tay tuyệt đep. Vì tôi đã bỏ học, tôi quyết định chỉ đăng ký vào lớp dạy viết chữ để tìm hiểu họ làm điều đó thế nào. Tôi học cách biến hóa với nét bút, về khoảng cách giữa các chữ, về nét nghiêng, nét đậm. Đây là môn học nghệ thuật và mang tính lịch sử mà khoa học không thể nắm bắt được và tôi thấy nó thật kỳ diệu.

Những thứ này khi đó dường như chẳng có chút ứng dụng thực tế nào trong cuộc đời tôi. Nhưng 10 năm sau, khi chúng tôi thiết kế máy Macintosh, mọi thứ như trở lại trong tôi. Và chúng tôi đưa nó vào trong Mac. Đó là máy tính đầu tiên có các font chữ đẹp. Nếu tôi không bỏ học chỉ để theo một khóa duy nhất đó, máy Mac sẽ không bao giờ được trang bị nhiều kiểu chữ hoặc có được sự cân xứng về khoảng cách các chữ như vậy (sau này Windows đã sao chép lại). Nếu tôi không bỏ học, tôi có lẽ sẽ không bao giờ tham gia lớp nghệ thuật viết chữ và máy tính có lẽ không có được hệ thống chữ phong phú như hiện nay.

Tất nhiên, chúng ta không thể kết nối các dấu ấn tương lai, bạn chỉ có thể móc nối chúng khi nhìn lại quá khứ. Vậy hãy tin rằng các dấu chấm, các sự kiện trong cuộc đời bạn về mặt này hay mặt khác sẽ ảnh hưởng đến tương lai của bạn. Bạn phải có niềm tin vào một thứ gì đó - sự can đảm, số phận, cuộc đời, định mệnh hay bất cứ điều gì - cách nghĩ đó đã tạo nên những sự khác biệt trong cuộc đời tôi.

Tôi khá chắc chắn rằng những điều trên sẽ không xảy ra nếu tôi không bị Apple sa thải. Nó như một liều thuốc đắng và kinh khủng, nhưng bệnh nhân cần nó. Đôi khi cuộc đời sẽ giáng một viên gạch vào đầu bạn. Đừng mất niềm tin. Tôi hiểu thứ duy nhất khiến tôi vững vàng chính là niềm đam mê. Bạn phải tìm ra bạn yêu cái gì. Nó đúng cho công việc và cho cả những người thân yêu của bạn. Công việc chiếm phần lớn cuộc đời và cách duy nhất để thực sự hài lòng là làm những gì bạn tin nó sẽ trở nên tuyệt vời. Và cách duy nhất có công việc tuyệt vời là yêu những gì bạn làm. Nếu chưa nhận ra, hãy tiếp tục tìm kiếm. Đừng dừng lại. Như mọi mối quan hệ trong cuộc đời, nó sẽ trở nên ngày càng tốt đẹp hơn qua từng năm.


Câu chuyện thứ hai là về tình yêu và sự mất mát

Tôi may mắn khi đã nhận ra những gì tôi yêu quý ngay từ khi còn trẻ. Woz (Steve Wozniak) cùng tôi sáng lập Apple tại garage của bố mẹ khi tôi mới 20 tuổi. Chúng tôi làm việc miệt mài trong 10 năm và phát triển từ một cái nhà xe thành một công ty trị giá 2 tỷ USD với 4.000 nhân viên. Chúng tôi cho ra đời thành quả sáng tạo - Macintosh - khi tôi mới bước sang tuổi 30.

Sau đó, tôi bị sa thải. Sao bạn lại có thể bị sa thải tại ngay công ty mà bạn lập ra? Apple đã thuê một người mà tôi nghĩ là đủ tài năng để điều hành công ty với mình và năm đầu tiên, mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp. Nhưng sau đó, tầm nhìn về tương lai của chúng tôi khác nhau và không thể hợp nhất. Khi đó, ban lãnh đạo đứng về phía ông ấy. Ở tuổi 30, tôi phải ra đi. Những gì tôi theo đuổi cả đời đã biến mất, nó đã bị phá hủy.

Tôi không biết phải làm gì trong những tháng tiếp theo. Tôi cảm thấy như mình đã đánh rơi mất cây gậy trong cuộc chơi khi người ta vừa trao nó cho tôi. Tôi đã gặp David Packard và Bob Noyce, cố gắng xin lỗi vì đã làm mọi chuyện trở nên tồi tệ. Tôi còn nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Nhưng mọi thứ bắt đầu kéo tôi trở lại. Tôi vẫn yêu những gì tôi làm. Bước ngoặt tại Apple không thay đổi con người tôi. Tôi bị từ chối, nhưng tôi vẫn còn yêu. Vì thế tôi quyết định làm lại từ đầu.

Khi đó tôi đã không nhận ra, nhưng hóa ra bị sa thải lại là điều tốt nhất dành cho tôi. Sức ép duy trì sự thành công đã được thay thế bằng tinh thần nhẹ nhàng của người mới bắt đầu lại và không chắc về những gì sẽ diễn ra. Nó giải phóng tôi để bước vào giai đoạn sáng tạo nhất cuộc đời.

Trong năm năm tiếp theo, tôi thành lập NeXT và một công ty khác mang tên Pixar và phải lòng một người phụ nữ tuyệt vời, người trở thành vợ tôi sau này. Pixar tạo ra bộ phim từ đồ họa máy tính đầu tiên trên thế giới - Toy Story và hiện là xưởng phim hoạt hình thành công nhất toàn cầu. Apple mua lại NeXT, tôi trở lại và công nghệ tôi phát triển ở NeXT là trọng tâm trong cuộc phục hưng Apple. Tôi và vợ Laurene cũng có một cuộc sống gia đình tuyệt vời.

Câu chuyện thứ ba là về cái chết.

Khi 17 tuổi, tôi đọc ở đâu đó rằng: "Nếu sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng, một ngày nào đó bạn sẽ đúng". Điều đó gây ấn tượng với tôi và 33 năm qua, tôi nhìn vào gương mỗi sáng và hỏi: "Nếu hôm nay là ngày cuối của cuộc đời mình, mình có muốn làm những gì định làm hôm nay không?". Nếu câu trả lời là "Không" kéo dài trong nhiều ngày, đó là lúc tôi biết tôi cần thay đổi.

Luôn nghĩ rằng mình sẽ sớm chết là công cụ quan trọng nhất giúp tôi tạo ra những quyết định lớn trong đời. Vì gần như mọi thứ, từ hy vọng, niềm tự hào, nỗi sợ hãi, tủi hộ hay thất bại, sẽ biến mất khi bạn phải đối mặt với cái chết, chỉ còn lại điều thực sự quan trọng với bạn. Nghĩ rằng mình sắp chết là cách tốt nhất tôi tránh rơi vào bẫy rằng tôi sẽ mất cái gì đó. Khi không còn gì nữa, chẳng có lý gì bạn không nghe theo lời mách bảo của trái tim.

Một năm trước, tôi biết mình bị ung thư. Tôi được chụp cắt lớp lúc 7h30 và nhìn thấy rõ khối u trong tuyến tụy. Tôi còn chẳng biết tuyến tụy là cái gì. Bác sĩ bảo tôi bệnh này không chữa được và tôi chỉ có thể sống thêm 3 đến 6 tháng nữa. Ông ấy khuyên tôi về nhà và sắp xếp lại công việc, cố gắng trò chuyện với bọn trẻ những điều mà tôi định nói với chúng trong 10 năm tới, nhưng giờ phải tâm sự trong vài tháng. Nói cách khác, hãy nói lời tạm biệt.

Tối hôm đó, tôi được kiểm tra sinh thiết. Họ đút một ống qua cổ họng tôi xuống dạ dày và ruột rồi đặt một cái kim vào tuyến tụy để lấy mẫu tế bào khối u. Tôi giữ thái độ bình thản, và vợ tôi, cũng có mặt lúc đó, kể với tôi rằng khi các bác sỹ xem các tế bào dưới kính hiển vi, họ đã reo lên khi phát hiện đây là trường hợp ung thư tuyến tụy hiếm hoi có thể chữa được bằng phẫu thuật. Tôi đã được phẫu thuật và bây giờ tôi đã khỏe lại.

Đó là lần gần nhất tôi đối mặt với cái chết. Tôi hy vọng lần tiếp theo sẽ là vài thập kỷ nữa. Không ai muốn chết. Ngay cả người mong được lên thiên đường cũng không muốn chết để tới đó. Nhưng cái chết là đích đến mà chúng ta đều phải tới. Không ai thoát được nó. Cái chết như là phát minh hay nhất của sự sống. Nó là tác nhân thay đổi cuộc sống. Nó loại bỏ sự cũ kỹ (người già) để mở đường cho cái mới (lớp trẻ). Các bạn chính là thế hệ trẻ, nhưng ngày nào đó sẽ già đi và rời bỏ cuộc sống. Xin lỗi vì đã nói thẳng nhưng điều đó là sự thật.

Thời gian của bạn không nhiều, đừng lãng phí bằng cách sống cuộc đời của người khác. Đừng nghe những lời giáo điều, vì đó là suy nghĩ của người khác. Đừng để những quan điểm ồn ào lấn át tiếng nói bên trong bạn. Chúng biết bạn muốn gì. Mọi thứ khác chỉ là thứ yếu.

Khi tôi còn trẻ, có một cuốn sách thú vị là The Whole Earth Catalog (Cẩm nang thế giới). Nó giống như một cuốn kinh thánh, kim chỉ nam của thế hệ tôi. Tác giả Steward Brand tạo ra nó vào thập niên 60, trước thời máy tính cá nhân. Nội dung sách được soạn bằng máy đánh chữ, bằng kéo và bằng máy ảnh polaroid. Nó như Google trên giấy vậy. Ở bìa sau của cuốn sách có in ảnh một con đường trong ánh bình minh, bên dưới là dòng chữ: "Sống khát khao. Sống dại khờ". Tôi luôn chúc điều đó cho chính mình. Hôm nay, các bạn tốt nghiệp và sắp bước vào cuộc đời mới, tôi cầu chúc điều đó cho các bạn.

"Hãy luôn khao khát. Hãy luôn dại khờ".

Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011

Kim's birthday - 01/10












Kim's birthday at ISS - International School of Saigon
Bánh kem Ma bẹ order cho Kim. Kim thích ăn chocolate nên bánh kem tòan chocolate & kem tươi!