Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2009

Ráng như tháng 5...


Hôm nay rảnh ngồi đọc lại tin nhắn cũ. Em có thói quen hay lưu tin nhắn của anh dù là tin tốt hay xấu. Tin tốt là những tin yêu thương hay giao tiếp hàng ngày cần gì anh nhắn. Có khi là hỏi em về nhà chưa, có khi là hỏi em ăn gì không anh mua về, có khi là tin Happy Valentine hoặc Happy Woman Day em. Còn tin xấu là những tin giận hờn nhau, ghét nhau đến mức không muốn đt mà chỉ nhắn tin mà thôi. Hoặc là những tin nhắn anh nói chỉ muốn bỏ đi cho xong.

Giật mình nhận ra hầu như tháng nào cũng có chuyện giận nhau. Từ đầu năm đến nay, mới có 6 tháng thôi mà tháng nào cũng có chuyện gây nhau. Chuyện nhỏ có, chuyện lớn có. Chuyện nhỏ thì không có gì, qua 2-3 ngày là huề. Chuyện lớn mới đáng nói. Mới có 6 tháng mà đã 3 lần muốn bỏ nhau. Cứ mỗi lần như thế là phải mất cả tuần - 10 ngày mới nguôi ngoai được.

Sao những chuyện lớn xảy ra cũng toàn vì những lý do cũ rích. Những lần đó nó ảnh hưởng ghê gớm lắm đến cuộc sống hàng ngày, đến công việc hàng ngày. Hỏi làm sao mà không ảnh hưởng được. Tâm trạng không yên, tối ngủ không ngon, làm việc không muốn làm, đầu óc bị phân tâm, mất tập trung thì làm sao nói chuyện với khách hàng tốt được. Mà như thế chỉ tổn bệnh thêm & không tập trung làm việc được thì làm sao kiếm được tiền. Không có tiền thì làm sao mà sống, làm sao mà nuôi con. Thế nhưng cũng thật ngộ, những lần gây chuyện lớn lại toàn rơi vào những lúc kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng những lúc ấy mới thấy có tiền nhiều cũng chẳng vui được. Có tiền nhiều nhưng chẳng muốn xài tiền vô đâu cả. Vì not in good mood thì hỏi làm sao. Lúc đó mới thấm thía câu "Có tiền cũng không mua được hạnh phúc". Lúc đó mới thấy hạnh phúc gia đình quan trọng đến nhường nào.

Nhận ra chân lý rồi đấy & mặc dù cứ mỗi lần to chuyện đều lướt qua được & những chuyện xảy ra đều xuất phát từ những lý do cũ rích, vậy mà không rút được kinh nghiệm, chuyện cứ để xảy ra hoài.

Và mỗi lần như thế, cả anh và em đều biết mình không thể xa nhau vì đứa con là sợi dây buộc chặt quá. Vậy mà vẫn làm khổ nhau.

Tháng nào cũng gây nhưng duy chỉ có tháng 5 là hòa bình yên ổn cả tháng. Bằng chứng là em chẳng tìm ra được cái message gây gỗ nào trong tháng này cả. Thế mới ngồi suy nghĩ vì sao tháng 5 trôi qua một cách êm xui trót lọt. Àh thì ra, đầu tháng là đi du lịch về Quy Nhơn. Trong tháng thì lo làm túi bụi nên nhờ vậy mới không có chuyện giận nhau.

Em chợt thấy buồn cười khi nhớ lại có lần em ngồi nói chuyện chơi với mẹ là sao lâu rồi chưa thấy em & anh gây nhau. Buồn cười. Em nói câu đó là vì thấy tần suất gây gỗ của tụi mình là khoảng 15-20 ngày 1 lần. Cứ thấy lâu không có chuyện thì tự dưng thấy lạ. Nghộ.

Ước gì tháng nào cũng như tháng 5. Ước gì mình bớt có chuyện để cuộc sống cứ vui vẻ hạnh phúc hoài. Mấy bữa nay em cứ nghĩ hoài đến ông đạo diễn Huỳnh Phúc Điền. Ổng tài hoa thế, sức làm việc đang tràn trề thế. Ổng lớn hơn anh có 2 tuổi. Ổng sinh năm 1970. Gia đình ổng hạnh phúc thế. Vậy mà ổng ra đi quá sớm. Cứ nhìn người vợ ổng là thấy tội nghiệp. Bây giờ chỉ còn có một mình nuôi 2 đứa con mà thôi. Chúng trẻ thế mà đã mồ côi cha sớm.

Nhìn người mà chợt nghĩ đến mình. Hạnh phúc trong tay mình. Gia đình 3 ngọn nến lung linh của mình đang cháy rất đẹp. Sao có lúc em & anh cứ muốn thổi tắt nó đi. Nói xui xẻo nhưng nếu hoặc em hoặc anh ra đi mãi mãi như ông Huỳnh Phúc Điền thì lúc đó có hối hận đâu còn kịp nữa. Lúc đó muốn tha thứ hay muốn quay về với nhau thì đâu còn kịp nữa. Vậy sao không ráng trân trọng những giây phút mình đang có với nhau. Sao cứ vì những chuyện thường ngày ở huyện để làm khổ nhau.

Anh đâu muốn vậy. Em cũng đâu muốn vậy. Chuyện tự nhiên nó đến & mình cứ hành xử như con nít. Ráng làm sao để tháng nào cũng như tháng 5. Ráng làm sao để hạnh phúc còn mãi. Ráng làm sao để yêu nhau mãi như bây giờ.

Em với anh phải ráng...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét