Thứ Năm, 6 tháng 8, 2009

Vì mình


Vì mình mà lâu rồi mẹ không còn đi chơi buổi tối ra ngòai với bạn mẹ nữa. Nhớ có lần lúc mình mới 2-3 tháng, mấy chú bạn ba về rủ ba đi karaoke, ba kêu mẹ đi luôn, mình ở nhà với bà ngọai. Lúc đó mình chỉ bú sữa thôi & mẹ đợi lúc mình ngủ say rồi mới đi. Khi ba mẹ về là cũng khuya lắm rồi & may là mình không thức quấy bà ngọai.

Mới đây thôi, ba mẹ đi coi ca nhạc với nhau. Ba mẹ đợi mình ngủ rồi mới đi. Bà ngọai lên nằm canh mình. Vậy thôi mà mình đang ngủ lăn qua lăn lại không có mẹ là mình khóc um sùm. Hình như mình quen hơi của mẹ rồi vì tối nào mẹ cũng ngủ bên cạnh mình. Mỗi lần mình quay qua là mình đều lăn sát vào mẹ, gát chân lên mình mẹ, có đêm mình bên này lấn mẹ, ba bên kia cũng lấn mẹ luôn, mẹ nằm giữa "chịu trận". Nói đến tối đó mình khóc la um sùm luôn. Bà ngọai dzỗ cách mấy cũng không nín. Mình khóc quá làm mình ho, ho xong rồi ói ra tùm lum. Có mình bà ngọai hà, mình la khóc quá làm bà ngọai phải đt kêu ba với mẹ về. Thế là vì mình mà ba mẹ bỏ dở buổi diễn đang xem.

Vì mình mà lúc nào đi làm mẹ cũng nhớ cũng thương, hết việc là chỉ muốn về nhà với mình thôi. Vì mình mà mẹ chi tiêu cái gì cũng nghĩ đến mình trước. Mình phải được ưu tiên số 1 trên tất cả các chi tiêu gia đình. Cả nhà không có ăn cũng được nhưng mình thì lúc nào cũng phải sữa & tã sẵn sàng. Mình phải được đủ đầy thì mới đến mọi người trong nhà.

Vì mình mà ba đi họp với bên trường thấy có trái banh nhựa mềm nhà trường làm để quảng cáo, ba đã biết lấy 2 trái về làm đồ chơi cho mình. Lúc trước dễ gì ba để ý đến mấy thứ đó. Vậy mà có mình ba thấy gì vui là nghĩ đến mình trước tiên. Vì mình mà mỗi lần ba đi đâu mẹ kêu mua cho mình cái này cái nọ là ba không bao giờ quên. Ba có thể quên mua đồ cho ai khác nhưng với mình thì ba lúc nào cũng nhớ.

Hôm 1/8, mẹ với mình đi qua nhà dì Thu ăn sinh nhật con dì Thu. Mình chơi ở nhà dì Thu vui lắm. Con dì Thu mình tạm gọi bằng "anh" vì mẹ nói mình vậy, anh Nik lớn hơn mình 2 tháng ah, anh Nik cũng thích chơi với mình. Con dì Huyền tên Ấn, lớn hơn mình & anh cu Nik. "Anh" Ấn đã 22 tháng rồi & hôm đó anh đang bị cảm nên không quậy bằng mình. Mình bò khắp phòng dì Thu, vừa bò vừa la vừa nói um sùm hết. Mẹ cho mình ăn xong mẹ gửi mình cho bà dì Mười chăm để mẹ xuống ăn tiệc. Mình chơi với bà dì Mười với anh cu Nik với anh Ấn có tí là mình khóc la um sùm rồi vì mình buồn ngủ quá. Thế là vì mình mà mẹ bỏ dỡ bữa ăn để ẵm mình về. Lên taxi mình đã ngủ ngon lành.

Mình nghĩ mình là happy baby vì mình được sinh ra là con của Ba Mẹ & được Ba Mẹ yêu thương chăm sóc hết mực. Mình còn có bà ngọai là người cũng yêu thương mình số 1 nữa. Mình muốn được như thế này hòai. Có Ba có mẹ, có tất cả những người yêu thương xung quanh... cho đến khi mình khôn lớn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét