Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2011

Cảm xúc mùa mưa


Hôm qua, lần đầu tiên mình cảm nhận được Sài Gòn mưa kéo dài cả đêm đến sáng hôm nay. Sáng nay, thấy Facebook của người bạn cùng quê để câu status"mưa, mưa hòai..." làm mình lại nhớ đến mùa mưa quê mình.

Nhớ quá những ngày mưa dầm dề lê thê hết ngày này qua ngày nọ không dứt. Trời mưa ở Quy Nhơn thích nhất là được đổ bánh xèo ngồi vừa ăn vừa nghe mưa rơi lộp độp trên mái tôn. Cái âm thanh đó sao thấy yêu quá đỗi. Lại có những lúc ngồi đằng trước nhà nhìn trời u u ám ám với cơn mưa rả rích & nhìn mưa bong bóng lại nhớ đến câu ca dao trời mưa bong bóng phập phồng...

Nhớ quá những khi nhà dột, bà ngọai kêu lấy thau hứng chỗ này, hứng chỗ kia. Nhà không phải vì nghèo mà dột mà là vì mưa quá không kịp trít lại những lỗ hỗng trên mái tôn. Nhà cũ xây lâu rồi, xây lúc chưa có những kỹ thuận hiện đại nên mình nhớ mọi người hay lấy dầu hắc ín trét lên mấy chỗ dột để phòng trời mưa. Thời buổi này giờ chắc không ai dùng hắc ín kiểu đó nữa quá.

Nhớ khi trời mưa hay ằm trên võng nhìn ra ngòai thấy trời xám xịt & nằm đó không mở đèn nên đôi khi da thịt làm mồi cho mấy con muỗi. vậy mà cứ nằm đong đưa nhìn ra ngòai đường xem thiên hạ đi qua đi lại thôi. Ngòai Quy Nhơn lúc đó còn vắng vẻ, chưa có nhiều xe cộ như bây giờ nên lắm lúc nằm cả buổi chỉ thấy dăm ba chiếc xe chạy ngang qua.

Rồi có những khi trời mưa, đội cái áo mưa đi học về, thấy cây đằng đường kia ngã, thấy đường chỗ kia ngập nước, bạn bè rủ nhau ra đó lội nước & xem cây ngã. Lúc đó sao muốn đi vô cùng nhưng ở nhà không cho đi. Thế là mình cứ ngồi nhà chờ đám bạn hàng xóm đi coi cây ngã & lội nước về kể lại mà thèm.

Trời mưa Quy Nhơn hay kèm theo bão. Nhiều khi ở nhà nghe tin dân đi biển tránh bão, nghe ghe người này bị sóng đánh gãy cột, ghe người kia bị mắc cạn, ghe người nọ bị rách lưới. Lúc đó nghe vậy muh hổng có cảm xúc gì vì có biết mưu sinh là gì đâu muh có cảm xúc.

Nhớ hồi nhà mở quầy cho thuê băng video, thích nhất là trời mưa vì mỗi lần trời mưa, cho thuê băng đăt vô cùng. Thiên hạ không đi biển, đi ghe, chỉ thích nằm nhà coi phim bộ Hồng Kong, Đài Loan. Người ta coi, nhà mình cũng coi, vừa mở phim vừa coi quầy băng. Coi hết tập này đến tập khác, hết bộ này đến bộ khác. 1 nhà luôn mà, tha hồ coi. Muh cái thú coi phim khi trời mưa thấy đã & ghiền gì đâu.

Còn nhớ nhiều nhiều thứ nữa. Nhớ lắm & không biết viết sao cho hết. Giờ thì những cái nhớ đó chỉ còn là ký ức vì đã không còn nhà để về hưởng cái cảm giác được nhìn trời mưa, được nghe mưa rơi trên mái tôn, được ngồi trên bậc cầu thang đằng trước nhà chỉ để nhìn bong bóng phập phồng.

Thèm. Tiếc & nhớ. Biết khi nào mới tìm lại được cảm giác của ngày xưa đây...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét