Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Chợt nhớ...


Hôm rồi đi ăn, trên đường về, tự nhủ: những chỗ nào sang trọng nhất, mắc tiền nhất cũng đã đến rồi, chẳng còn thòm thèm gì hơn.

Rồi chợt nhớ đến khi xưa lúc lần đầu tiên được đi ăn nhà hàng muh thấy sao mình tội nghiệp quá. Lúc đó gần 15 năm về trước, người bà con mới mua xe hơi (người bà con rất là giàu) & cuối tuần nào họ cũng chở gia đình họ đi ăn nhà hàng. Lúc đó mình nhìn họ như những người vương giả, cuộc sống quá cao sang & mình thèm được như vậy ghê lắm. Rồi 1 lần mình may mắn được họ chở đi ăn cùng. Cái cảm giác còn nhớ như in cứ háo hức, rạo rực & hồi hộp kinh khủng. Khi đó có bộ đồ dzía lo lật đật mang ra mặc. Muh bộ độ dzía lúc đó là quần xanh áo trắng để mặc đi học vì hồi đó mỗi lần tết mới được may đồ mới muh đã may đồ mới thì may quần xanh áo trắng để vừa mặc tết vừa trong năm mặc đi học được luôn. Thấy bộ dạng mình, người bà con trố mắt nhìn xong hỏi còn bộ đồ nào khác không. Tự nhiên bao háo hức của mình bị tắt ngấm & khi mình nhìn gia đình họ, mình thấy mình lúc đó xấu hổ kinh khủng. Họ thì quần áo lượt là, váy đầm, giày cao gót; mình thì bộ đồ đi học với đôi dép quê mùa. Mình nói mình hết đồ rồi, có đồ này là mới nhất thôi.

Họ kêu con gái họ (bằng tuổi mình) kiếm cho mình bộ đồ khác. Cô con gái lên phòng họ 1 hồi mang xuống 1 bộ váy màu vàng đã cũ & dần ngả sang màu cháo lòng vì chắc lâu quá không còn đụng tới. Cô con gái thì mập, mình thì ốm nhom như cò hương nên có lẽ chỉ còn bộ đầm cũ đó mới vừa với mình. Mình lặng lẽ đi thay bộ đầm xong ra thì người ba con thấy còn đôi dép đang mang. Họ lại kêu cô con gái lục miết mới ra được 1 đôi sandal cho mình: 1 đôi sandal màu trắng vừa cũ vừa dơ vì không ai đụng đến chắc từ thời... vua Hùng Vương thứ 18.

Vậy rồi cũng được lên xe hơi đến nhà hàng. Nhà hàng nhớ đâu cũng xa thành phố, nằm ven sông. Gia đình người bà con đặt bàn ngay cạnh bờ sông cho gió mát. Ai cũng thấy mát nhưng riêng con nhỏ còm như mình thì bắt đầu thấy lạnh. Mình xin được vô trong ngồi nhưng cả bàn ai cũng ngồi ngòai không lẽ 1 mình mình vào trong. Ngồi 1 hồi mình chịu hết nổi, khóc & năn nỉ người bà con cho vào trong vì lạnh quá. Gia đình người bà con bực bội moved vào trong mà chẳng happy tí nào. Mình lúc đó giống như 1 con nhỏ trouble & mình chỉ ước được biến khỏi nhà hàng càng nhanh càng tốt.

Vậy đấy, mình kể cho chồng trên đường về & nói với chồng: bởi dzậy em muốn ăn ở đâu thì anh cứ đưa em đi ăn ở đó đi. Em ăn không phải vì thèm mà vì để đáp trả cho những khốn khó của em ngày xưa...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét